Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Tro bụi một hành trình


Con người là chi mà được Chúa đoái thương đến như vậy?

Là tro bụi hóa thành và rồi lại trở về bụi tro. Hành trình tựa như ngắn nhưng lại hóa dài đến vô tận. Vì một khi đã hóa thân, bụi tro mãi mãi là người, dù có về bụi tro. Bởi thế trong thân tro bụi này, tôi đi tìm ý nghĩa của một đời người.

Từ bụi tro, cái thưở ban đầu ấy, Thiên Chúa đã có một dự định của Người, đó là cho tro bụi này mang lấy “hình ảnh và họa ảnh của Thiên Chúa” (St 1, 26). Không những thế, tro bụi làm người còn được đặt làm chủ thiên nhiên cùng muôn loài trong đó. Ngày đầu tiên ấy, con người từ bụi tro hóa thành, con người cũng được tặng ban một trái tim biết yêu, biết rung động và cả sự yếu mềm.

Trái tim thịt mềm trong một thân xác từ tro bụi, con người cũng đã được chuẩn bị cho một con đường gian nan phía trước. Con đường của sa ngã, cái ngã một lần và nhiều lần, làm con người luôn ý thức cần có sức mạnh từ Thiên Chúa. Con người tro bụi có tự do, tự do ấy chỉ trưởng thành thật sự sau nhiều lần thất bại. Sau nhiều lần ngã, đứa bé mới có thể bắt đầu đi vững chãi. Con người tro bụi là thế, được yêu thương và tìm kiếm ngay sau khi con người phản bội.

Sa ngã làm nên đau khổ của thân tro bụi. Đau khổ, con người mới biết được chính mình là ai và cần đi tìm ý nghĩa cuộc đời. Lặn ngụp trong đau khổ biết bao lần mới biết giá quý của hạnh phúc, sau nhiều trượt ngã mới biết đâu là sự thật, sau bao phen mới thấy được điều chân chính. Con đường của đau khổ lại là con đường đi đến hạnh phúc. Tro bụi là thế đấy, vượt thân biết bao lần để thấy được ý nghĩa con người đến từ tro bụi. Đau khổ là một bài học, phương dược thành công.

Tro bụi làm người, từ cái không giá trị trở nên giá trị bất biến. Một hành trình rất ngắn nhưng lại thật dài trong hiện hữu. Con người thật quý giá, “con người là chi mà được Chúa đoái thương đến như vậy?” (Tv 8, 5). Chẳng là chi, chỉ là cát bụi được yêu thương và được chia sẻ sự sống của Thiên Chúa. Một Tình Yêu gọi vào đời và cũng Tình Yêu ấy cứu chuộc cho con người. Tro bụi được yêu thương, nên từ ấy tro bụi làm người và con người ấy thấy được cần có Thiên Chúa.

Tro bụi trở về tro bụi, đó là quy luật của tự nhiên; thế nhưng, con người lại ra khỏi quy luật tự nhiên ấy, bởi vì con người còn mang lấy tính siêu nhiên. Con người đã sinh ra là có mãi, không thể mất đi nữa. Dù thời gian con người lãng quên, bia đá mòn, con người vẫn tồn tại trước mặt Thiên Chúa. Chính vì lý do tồn tại này mà tro bụi làm người lãnh trách nhiệm về sự hiện hữu của mình. Con người là tro bụi có ý thức đễ lãnh nhận trách nhiệm làm người. Con người có trách nhiệm nên con người không là tro bụi và con người được vinh dự khi chu toàn trách nhiệm của mình.

Tro bụi hóa thân, con người sống với nhau và với các loài khác, không giống như tro bụi chồng chất lên nhau. Con người mang tính xã hội, cần có nhau để sống, cho nhau và vì nhau. Con người với thiên nhiên cũng vậy, cần sống hòa hợp với nhau. Con người không thể sống một mình, cũng không thể sống thiếu thiên nhiên. Con người vì thế cần xây dựng cho mình một xã hội công bình, bác ái, tự do, trách nhiệm. Con người cần thiết xây dựng những giá trị trường tồn để sống mãi với tro bụi đã làm người.

Là tro bụi nhưng là tro bụi linh thiêng đã vào đời, đã làm người. Đừng sống như tro bụi tàn lụi sau khi đã cháy, đã đốt hết, làm thêm ô nhiễm môi trường con người đang sống. Là tro bụi nhưng là tro bụi của con người đã hóa thân để tro bụi còn được con người kính viếng và cầu nguyện, nhớ đến.

Hành trình của tro bụi, một hành trình tốt đẹp đã được cứu chuộc. Chỉ tiếc những hành trình trên cuộc đời này tự quyết định cho mình không cần được cứu và tự hoại mình trong cuộc tìm kiếm phù vân.

Tác giả bài viết: L.m Giuse Hoàng Kim Toan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét