Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Lời cầu hôn bất ngờ sau 2 năm xa nhau


Chúng tôi quen nhau khi cùng chung lớp đại học và rồi yêu nhau một cách rất tình cờ. Khi cả hai tốt nghiệp cũng là lúc tình yêu của chúng tôi tròn 4 năm. Chúng tôi cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc khi nhận được sự yêu thương và chúc phúc của cả hai bên gia đình. Ngập tràn trong tình yêu, tôi mơ mộng về một lời cầu hôn ngọt ngào, một đám cưới ấm áp và một tổ ấm bé nhỏ, hạnh phúc. Nhưng đây cũng chính là lúc sóng gió nổi lên với tình yêu của chúng tôi.

Trong khi gia đình tôi mong muốn chúng tôi sẽ kết hôn trong hai năm tới thì phía gia đình anh, bao gồm cả anh, lại muốn tôi đợi thêm 4 năm nữa, để chờ cho sự nghiệp của anh chín muồi, để chờ cho qua đi cái khắc của hai tuổi Canh. Vốn nghĩ cuộc đời do ông trời sắp đặt, tôi thả trôi những muộn phiền, mâu thuẫn của hai bên gia đình mà cứ vô tư sống, vô tư để cho những ước mơ nhỏ bé sinh sôi.

Để rồi một ngày, anh nói với tôi rằng không thể kết hôn với tôi khi tuổi đời vừa tròn 24, khi gia đình anh không cho phép, khi mẹ anh lấy sự sống ra can ngăn. Tôi như chết lặng vì đau đớn. Người đàn ông mà tôi yêu say đắm, người mà tôi vẫn ôm mộng gửi gắm cả cuộc đời mình lại có thể từ bỏ tình yêu của chúng tôi một cách dễ dàng như vậy sao? Vì những định kiến cổ hủ mà từ bỏ ước mơ bấy lâu của chúng tôi hay sao? Nhưng tôi vẫn đồng ý chia tay sau 4 năm gắn bó với anh. Tôi mang theo nỗi buồn và mọi ký ức về anh trốn vào miền Nam xa xôi, với mong muốn sẽ quên được anh và tìm kiếm cho mình một hạnh phúc mới.

Hai năm qua đi với tôi tưởng như dài đằng đẵng, hình ảnh của anh, giọng nói của anh, nụ cười và ánh mắt anh vẫn chẳng phút nào nguôi ngoai trong tâm trí tôi. Dù tôi có cố ép mình quên, cố ép mình hận anh đã bỏ rơi tôi, cố ép mình thử đến với những người đàn ông khác, thì hình bóng của anh vẫn luôn hiện lên. Điều đó làm tôi cảm tưởng phát điên lên vì nhớ, vì đau khổ. Hai năm qua anh sống tốt chứ? Anh vẫn còn nhớ tới tôi chứ? Có chút nào trong anh mong muốn tìm lại tôi không? Biết bao nhiêu nhớ nhung, hy vọng về anh tới bao giờ mới vơi đi trong lòng tôi.


Ảnh minh họa: IM.

Chiều thứ bảy, Sài Gòn vẫn nắng. Vẫn giữ thói quen cũ, tôi lại vòng vào quán cafe yên tĩnh quen thuộc sau khi tan làm, lần giở cuốn sách đang đọc và nhấm nháp ly cà phê. Tôi bỗng chết lặng khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, một giọng nói mà đã gần hai năm nay tôi thèm khát được nghe. Cố dùng hết lý trí, tôi gạt bỏ cơn mê và mỉm cười trước sự tưởng tượng của mình. Bỗng từ đâu, một kẻ nào đó ngang nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện với tôi. Bực bội vì liên tục bị cắt ngang khi đang đắm chìm theo dòng cảm xúc của cuốn sách, tôi dùng thái độ khó chịu và vẻ mặt trâng tráo ngước lên với ý định cho kẻ vô duyên kia một trận ra trò. Nhưng tôi đã hoàn toàn câm lặng, chân tay bắt đầu run rẩy khi trống ngực thì cứ đập liên hồi, việc hít thở đối với tôi bây giờ cũng là một điều khó khăn.

Nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm đầy mê hoặc, đó là tất cả những gì tôi có thể miêu tả trong khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc tôi mong chờ suốt bao ngày tháng qua, khoảnh khắc được gặp lại anh. Anh ngồi đó, trước mặt tôi, tôi dành ít giây chết lặng này để ngắm anh thật kỹ, ngắm anh cho thoả nỗi nhớ mong hàng đêm. Rồi đột nhiên tôi chợt nhận ra rằng mình chẳng thể đối diện với người đàn ông đã từ bỏ mình, tôi toan đứng bật dậy ra về, nhưng sao chân tay tôi không xê dịch nổi.

Anh nhẹ nhàng mở lời, vẫn y chang cái cách mà anh vẫn hay làm lành với tôi mỗi khi tôi giận dỗi. Anh nói, anh vào đây công tác và tình cờ bắt gặp tôi tại quán cà phê này. Tôi chỉ nghe và mỉm cười, cố hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cố tránh ánh mắt của anh, vì tôi sợ chỉ cần nhìn vào đó, tôi sẽ không thể kìm nổi lòng mình. Đôi ba câu hỏi thăm về cuộc sống để biết tôi vẫn ổn và nói rằng cuộc sống của anh vẫn như vậy từ ngày tôi ra đi. Điều này nghe xót xa làm sao, anh vẫn ổn còn cuộc sống của tôi trong hai năm qua thiếu vắng anh như địa ngục.

Cố dằn lòng không khóc trước mặt anh, trong tôi giờ sao trống rỗng. Từ đâu trong quán cafe lại vang lên bài hát "Without you" mà một thời chúng tôi đam mê, tôi khẽ cười thầm nghĩ, trời thật chiều lòng người, trong lúc này mà lại bật đúng bài hát này sao? Nhưng chỉ cần một tích tắc sau đó khiến tôi nhớ ra rằng, quán cà phê này chưa bao giờ bật nhạc có lời, vậy sao...?

Lúc tôi quay sang hướng ánh mắt của mình về phía bàn phục vụ cũng là lúc mọi người hướng ánh mắt về phía tôi đầy tò mò, chờ đợi. Quá bối rồi, tôi bật dậy toan chạy thẳng về nhà để giấu đi sự xúc động của mình. Nhưng anh bỗng ghì chặt lấy tôi vào lòng khẽ nói:

- Em lại tính chạy đi đâu nữa?

- Em về nhà.

- Chẳng phải nhà của em là ở đây sao? Ở trong tim anh sao? Không có anh mà cũng gọi là nhà sao?

- Em... - tôi sững sờ trước câu nói này của anh. Chưa kịp biết phải làm gì trong giây phút này anh lại tiếp.

- Về đi em, về với anh, về nhà của chúng mình. Đừng đi đâu nữa vì thiếu em, anh như thiếu đi hơi thở của mình. Làm sao hai năm qua anh lại sống ổn được khi vợ anh đau khổ nơi này.

Nước mắt tôi ùa ra, vỡ oà trong hạnh phúc, bao nhiêu tủi khổ giờ đã không còn. Chúng tôi trao cho nhau nụ hôn say đắm cho ngày trùng phùng trong tiếng vỗ tay hân hoan của những người xung quanh. Sau bao ngày chờ đợi, hạnh phúc lại trở về bên tôi. Tôi không được cầu hôn dưới ánh nến lung linh, không tiếng vĩ cầm, không nhẫn kim cương... tất cả những gì tôi nhận được là một tấm lòng chân tình sau sáu năm trời đằng đẵng đợi chờ.

1 nhận xét: